Phản hồi Văn_học_chấn_thương

Văn học chấn thương không hoàn toàn được Đảng cho phép; do những lời chỉ trích Đảng Cộng sản và bản thân Mao, cũng như phơi bày các vấn đề xã hội, nó đã bị phái bảo thủ công kích ngay từ năm 1979. Các sự kiện như phiên tòa xét xử Ngụy Kinh Sinh báo hiệu cho giới văn nhân rằng có những giới hạn đối với sự thảo luận công khai về những sai lầm trong quá khứ của Đảng, và sau khi phiên tòa xét xử Bè lũ Bốn tên kết thúc, bầu không khí chính trị nguội lạnh đáng kể.[12] Cuối cùng, chính phủ bắt đầu trấn áp văn học chấn thương như một phần của chiến dịch rộng lớn hơn chống lại "tự do hóa giai cấp tư sản".[13] Bản thân Đặng Tiểu Bình đã hỗ trợ rất nhiều cho chiến dịch này, mặc dù việc ông trở lại chính trường Trung Quốc sau sự ô nhục trước đó và chiến thắng chính trị của ông trước đối thủ Hoa Quốc Phong phụ thuộc rất nhiều vào việc bác bỏ tư tưởng Mao Trạch Đông vốn có trong văn học chấn thương, và ảnh hưởng của nó đối với dư luận.[2][13] Bản thân chiến dịch chống lại văn học chấn thương đã khác thường ở chỗ, không giống như các chiến dịch chống lại chủ nghĩa tự do trước đó, những lời chỉ trích chính thức thường chỉ giới hạn ở việc công kích vào nội dung của nó thay vì tố cáo cá nhân.[14]